Tin mới

Donald Trump và lịch sử đen tối của những cuộc nổi dậy cánh hữu (Kỳ II)

Thứ năm, 13/10/2016, 10:32 (GMT+7)

Chính trị là một cuộc chiến tranh bất tận cho sự thống trị: dân chủ chỉ còn là một huyền thoại, và tất cả những ý thức hệ đã được che kín mặt bằng những chủ nghĩa duy lý cho lợi ích cá nhân.

Chính trị là một cuộc chiến tranh bất tận cho sự thống trị: dân chủ chỉ còn là một huyền thoại, và tất cả những ý thức hệ đã được che kín mặt bằng những chủ nghĩa duy lý cho lợi ích cá nhân.

Donald Trump và lịch sử đen tối của những cuộc nổi dậy cánh hữu (Kỳ I)

Phong trào biểu tình "Chống phân biệt chủng tộc với người da trắng" năm 1959. Ảnh: Guardian

Đảng Bảo thủ (có thể coi như một thực thể của đảng Cộng Hòa) có xu hướng miêu tả nền tảng của họ được thai nghén từ một cuộc nổi dậy chống lại hiện trạng hỗn độn có nguyên nhân từ hậu quả của chiến tranh thế giới thứ hai. Phong trào này đạt được bước tiến lớn vào những năm 1950 khi một nhóm trí thức đã cung cấp những nền tảng triết lý cho lý tưởng này, đảng (Bảo thủ) này đạt được ý thức chính trị trong năm 1964 cùng với chiến dịch tranh cử của Barry Goldwater, và giành được sự xác minh với cuộc tranh cử của Tổng thống Ronald Reagan vào Nhà trắng. “Những lý tưởng của chúng tôi đã có thành quả”, họ tuyên bố. “Chỉ cần nhìn vào chúng tôi”.

Nhưng có một cách khác để giải thích lịch sử của phe cánh hữu Mỹ, một trong đó là ít nhấn mạnh hơn vào sức mạnh của ý tưởng và tập trung nhiều hơn vào sức mạnh riêng của những hiện hữu đặc thù – đó là lịch sử của những cử tri da trắng chiến đấu để bảo vệ vị trí của mình trong hệ thống xã hội, các chính trị gia cố gắng đưa ra những định kiến “đầy hấp dẫn” nhằm đáp ứng mong muốn của các nhà tài trợ , và ngành công nghiệp đó đã biến chủ nghĩa bảo thủ thành một “doanh nghiệp trị giá hàng tỷ đô la”.

Đây là cách lý giải được ưa thích bởi các nhà phê bình phe cánh tả , những người thường coi đảng Cộng hòa như một liên minh được thúc đẩy bởi những người trắng và được tài trợ bởi các tỷ phú . Sự công kích này được hình thành dựa một lịch sử lâu dài, nơi mà các nhóm thiểu số bất đồng đã tiến hành một cuộc chiến tranh du kích chống lại việc thành lập đảng bảo thủ trong ba thập kỷ . Bây giờ những “con số không” của Donald Trump đã mang lại một làn sóng mới của quân tiếp viện: hơn 13 triệu cử tri ủng hộ trong các cuộc bầu cử sơ bộ một mình .

Mục tiêu của họ là các tầng lớp quản lý và lịch sử của họ bắt đầu trong thời gian diễn ra cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, khi một người sáng lập đã bị lãng quên của phong trào bảo thủ Mỹ hiện đại đã tạo cảm hứng cho dân chúng bằng một cuốn sách công bố Bình Minh của một “nền văn minh được cai trị bởi các chuyên gia, tầng lớp tinh hoa”.

Nền tảng ý thức hệ

Cuốn sách "Cuộc cách mạng cai trị: Điều gì đang xảy ra trong Thế giới” không nằm trong số những cuốn sách bán chạy nhất năm 1941. Tác giả, James Burnham, là một giáo sư triết học tại Đại học New York, người cho đến những năm trước đó vẫn là một trong những nhà tư vấn đáng tin cậy nhất cho Leon Trotsky ở Mỹ. Tờ Time đã gọi công việc của Burnham là một phác thảo nghiệt ngã của "Thế giới độc tài toàn trị chuẩn bị xuất hiện", đó như là “một ca giải phẫu đầy hấp dẫn hệt như trong sách giáo khoa về giải phẫu học".

James Burnham. Ảnh: AZ

Là con trai của một nhà điều hành đường sắt giàu có, Burnham là một trong những người có kết quả học tập nằm trong top đầu khi tốt nghiệp đại học Princeton vào năm 1927 trước khi theo học tại Oxford và sau đó bảo vệ các đề tài của mình tại Đại học New York. Nhưng cuộc “Đại khủng hoảng” đã cực đoan hóa ông, và ông bắt đầu một cuộc sống hai mặt, giảng dạy tại trường Aquinas vào ban ngày và viết những bài bút chiến chống lại chủ nghĩa tư bản vào ban đêm. Đến năm 1940, Burnham đã mất niềm tin vào cuộc cách mạng của giai cấp vô sản. Trong khi Trotsky lên án môn đệ xưa kia của mình như là một "bác sĩ phù thủy học", Burnham bắt đầu làm việc để xây dựng cuốn sách biện minh cho việc từ bỏ lý tưởng của mình.

Theo Burnham, “chủ nghĩa Marx đã đúng với dự đoán sự sụp đổ sắp xảy ra chủ nghĩa tư bản, nhưng sai về những gì sẽ xảy ra tiếp theo”. Khoảng đầu thế kỷ 20, ông tuyên bố, quy mô của cuộc sống đã thay đổi. Tăng trưởng dân số, các tập đoàn khổng lồ nuốt chửng đối thủ nhỏ hơn, và các quan chức chính phủ đấu tranh mở rộng quyền lực của mình để đối ứng với kích thước ngày càng tăng của các thách thức mà họ phải đối mặt.

Những thay đổi cấu trúc cơ bản đã thay đổi sự phân bố quyền lực trong xã hội. Trong thế kỷ 18, chính quyền yên vị với giới quý tộc; trong thế kỷ 19 với tư bản; trong thế kỷ 20 nó đã truyền lại cho các nhà quản lý, những người có thẩm quyền bắt nguồn từ khả năng độc đáo của mình để điều phối hoạt động của các tổ chức phức tạp hiện đang thống trị xã hội đại chúng.

Những nhà kỹ trị đã trở thành giai cấp thống trị mới. Theo Burnham, chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa Stalin và Chính sách mới của Franklin D Roosevelt là sản phẩm của sự biến đổi này, và họ sẽ không phải thường xuyên đấu tranh, vật lộn với một Thế giới do chính họ tạo ra - một thế giới mà việc sở hữu nhà nước đối với các phương tiện sản xuất đã trở thành tiêu chuẩn, nơi chủ quyền đã chuyển đến một tầng lớp quan liêu, nơi mà thế giới được phần chia thành các siêu cường đối thủ.

Burnham không phải là người đầu tiên nhìn thấy trước một xã hội được vận hành bởi các nhà quản lý , nhưng các lý lẽ ông vay mượn từ người khác lại mang một ý nghĩa khác khi liên kết chúng lại với nhau theo hình thức này . Sự bao quát của ông là toàn cầu , tường thuật của ông là những nghiên cứu từ nhiều thế kỷ trước , và đó có vẻ như là một lời chào đón của ông giành cho một tương lai toàn trị. Đối với Burnham, những phản ứng nhạy cảm với cách mạng quản lý đã làm ông nhận ra rằng nó đã xảy ra và chấp nhận không có cách nào để mang một “thế giới đã bị mất” trở lại. Dự báo ảm đạm này chiếm được trí tưởng tượng của công chúng . Tạp chí Fortune gọi nó là "cuốn sách gây tranh cãi nhất được công bố trong năm" và nó đã bán được hơn 200.000 bản.

Nhưng Burnham nhanh chóng chuyển sang lãnh địa mới. Đối tượng thực sự của mình, ông kết luận: “quyền lực, và hiểu về quyền lực” là những gì ông cần cho một lý thuyết về chính trị. Marx đã tạo nhiều ảnh hưởng đến ông trong “Cuộc cách mạng cai trị”; bây giờ ông quay sang Machiavelli, xây dựng “gia phả” của một lý thuyết chính trị, bắt đầu từ tác giả của cuốn “Hoàng tử” và tiếp tục với thế giới hiện tại.

Đối với những người Machiavellian, Burnham đã viết, chính trị là một cuộc chiến tranh bất tận cho sự thống trị: dân chủ chỉ còn là một huyền thoại, và tất cả những ý thức hệ đã được che kín mặt bằng những chủ nghĩa duy lý cho lợi ích cá nhân. Số lượng lớn nhân loại, trong tầm nhìn u ám của Burnham, sẽ không bao giờ có bất kỳ kiểm soát nào với cuộc sống của mình. Họ chỉ có thể hy vọng rằng các cuộc đụng độ giữa giới tinh hoa có thể làm suy yếu sức mạnh của giai cấp thống trị và mở ra những không gian nhỏ của tự do.

Phát hiện mới của Burnham, cùng nhiệt huyết bảo vệ tự do đã đưa ông đến với một tạp chí bảo thủ tên là National Review vào năm 1955, và người sáng lập trẻ lôi cuốn của tạp chí, William F Buckley Jr. Buckley với mục tiêu “sưu tập” những người có tư tưởng ”phản động” rải rác, gom vào thành những hạt giống của một phong trào. Tạp chí của ông thiết lập ra với tiêu chí làm cho sự đúng đắn của trí tuệ được nể trọng, tước bỏ đi hiệp hội của những kẻ gàn dở và kỳ quặc, những kẻ phóng đáng cổ súy cho một thứ chính trị chỉ dành cho người thượng cổ, đó là những người đã không hòa mình vào xã hội hiện đại. Burnham khi bắt đầu ở tạp chí này, là một trong năm biên tập viên cao cấp của ấn bản đầu tiên.

William F Buckley Jr (bên phải), nhà sáng lập tạp chí Nationnal Review. Ảnh: Guardian

Ngay sau đó Burnham trở thành phó tổng biên tập của tạp chí này. Trong một đội ngũ biên tập viên bị xé nát bởi các cuộc tranh luận trừu tượng giữa chủ nghĩa tự do mãnh liệt và chủ nghĩa Kitô hữu sùng đạo, Burnham là người thúc giục các đồng nghiệp của ông không đặt các câu hỏi về các chính trị gia nhiều hơn những điều mà các cử tri sẽ chấp nhận. Về việc làm thế nào để giành chiến thắng dưa trên các cử tri thuộc tầng lớp lao động, Burnham lập luận, phong trào này đã phải đón nhận

một chính sách kinh tế dân túy hơn - trái với mong muốn của các đồng nghiệp chống các nhà thống kê của ông và những người ủng hộ công ty của họ, những người muốn giảm thuế đánh vào người giàu và đơn giản hóa các phúc lợi của nhà nước. "Phần lớn các học thuyết bảo thủ," Burnham đã viết vào năm 1972, " nếu không hoàn toàn bị phá sản, thì cũng sẽ ngày càng bị thu hẹp một cách rõ ràng ." Chưa đầy một thập kỷ sau đó, Ronald Reagan là tổng thống, và nó đã được Burnham coi như một tàn tích của quá khứ.

Suốt một thời gian dài, công việc chính của Burnham là tập trung nghiên cứu một tập sách mỏng được xuất bản vào năm 1984 bởi một nền báo chí coi học thuật là thứ yếu dưới tựa đề “Quyền lực và Lịch sử”. Tác giả của cuốn sách, Samuel Francis, dường như là một sản phẩm tiêu biểu của phong trào bảo thủ của đội quân nổi dậy mà Burnham đã giúp tạo ra - mặc dù những năm cuối thập niên 1990, khi Francis công bố một phiên bản bổ sung của Quyền lực và Lịch sử thì điều đó cũng chỉ có ý nghĩa hơn trong việc nói về một cơ sở bảo thủ mới . Những người “ngoài cuộc” đã vào Nhà Trắng cùng với Reagan và trở thành những nhà điều hành cấp cao trong liên minh bảo thủ. Với sự kết thúc của chiến tranh lạnh, các điều luật đã mất đi chất keo ràng buộc liên minh của mình, nhưng một số người vẫn đấu tranh cho việc tiếp tục thi hành các đạo luật đó, và phong trào đã kêu gọi được số tiền lớn hơn bao giờ hết.

Quý Vũ

Theo dõi Tinmoi.vn trên Tinmoi.vn - Google news