Nhiều người cứ hỏi cụ Thi rằng cụ đã lớn tuổi như vậy, sức khỏe lại yếu, phải sống dựa vào con cháu thì học hành thứ khác để làm gì nhưng cụ Thi chỉ cười. Cụ bảo, mình thích thì mình học thôi, học là học chứ đâu cần biết học để làm gì.
"Cứ gọi tôi là cụ Thi thôi!"
Ngày hôm qua, khi thông tin về cụ Lê Thi - được đăng tải trên trang báo nước ngoài, cụ Thi trở nên nổi tiếng hơn, được hàng nghìn người biết tới.
Clip: Ở tuổi 97, cụ bà này được phong là "cụ bà sành sỏi Internet nhất Việt Nam"
Ngồi trong căn nhà nhỏ ở cuối phố Xa La (Hà Nội), ngày nào cụ Thi cũng lướt đủ các trang web, báo mạng trong nước. Vì thế những lời khen chê, đồn đại bên ngoài, cụ đều biết cả. Không vui, không bất ngờ, cụ Thi đón nhận tất cả những điều đó một cách rất bình thản. Cụ bảo, đây không phải lần đầu tiên cụ lên báo chia sẻ về chuyện học hành. Cách đây rất lâu, nhiều tờ báo, kênh truyền hình trong nước đã từng đến đưa tin, viết bài về cụ.
"Vì thế tôi thấy hơi lạ là sao người Việt Nam mình, chúng ta ở gần nhau lại không biết đến nhau. Từ hơn chục năm qua, tôi lên báo đã nhiều nhưng vẫn không mấy ai để ý. Vậy mà một lần báo nước ngoài gọi tên thì cả triệu người cùng quan tâm".
Nói về danh xưng "cụ bà sành sỏi Internet nhất Việt Nam", cụ Thi bỗng chốc nhăn mặt, tỏ ý không đồng tình. Cụ bảo, "làm gì có ai tổ chức cuộc thi đâu mà biết tôi giỏi nhất, có khi ở Việt Nam, khối người già còn thạo Internet hơn tôi".
Cụ Thi nói mình giờ đây mắt mờ, chân chậm, học được nhiều nhưng cũng quên đi nhiều. Những kiến thức lúc trẻ khắc sâu trong trí nhớ vẫn có thể gợi lại nhưng kiến thức mới học, ngày hôm trước còn thuộc vanh vách, hôm sau cụ đã quên sạch. "Vậy nên cứ gọi tôi là cụ Thi thôi, đừng gọi tôi là cụ bà sành sỏi Internet nhất Việt Nam, tôi chẳng dám nhận (cười)".
Nhắc lại kỉ niệm gặp gỡ các nhà báo nước ngoài, cụ Thi bảo, hồi cuối năm 2016, đoàn phóng viên của Singapore sang Việt Nam để tìm hiểu cuộc sống của những người cao tuổi. Họ chủ yếu viết về những người có hoàn cảnh khó khăn nhưng rồi bỗng nhiên họ tự hỏi, chẳng lẽ nhắc đến các cụ già Việt Nam, họ chỉ có thể vẽ nên bức tranh toàn những người neo đơn, khốn khó và yếu đuối, cần được giúp đỡ. Thế là họ muốn tìm thêm những người có học thức, tân tiến và có cuộc sống yên ấm hơn.
"Vậy là một nhà báo Việt Nam đã dẫn họ đến gặp tôi", cụ Thi kể. Trò chuyện cả buổi sáng, đoàn nhà báo mới ra về. Sau này, cụ Thi nhiều lần lướt các trang báo nhưng không thấy bài viết được đăng tải. Sự việc trôi qua đã lâu, cụ Thi cũng không còn bận tâm thì bỗng chốc, sáng qua thức dậy, cụ thấy hình ảnh mình trên trang chủ của hàng loạt tờ báo.
"Tôi mắc ung thư đã 3 năm nhưng còn sức là tôi còn học"
Sức khỏe của cụ Thi hiện tại rất yếu, cụ đã nghỉ vẽ tranh từ hơn một năm nay và việc lướt web, lâu nhất chỉ diễn ra 15-20 phút/ lần. So với những bức ảnh mà các nhà báo nước ngoài chụp, lưng cụ Thi giờ đã còng hơn nhiều và đôi mắt cũng mờ đục, tai nghễnh ngãng hơn xưa. Cụ Thi nói mình bị mắc bệnh ung thư da đã 3 năm, sức khỏe rất yếu và xương sống bị gãy nên không thể ngồi lâu. Tuy vậy, cụ thấy mình vẫn còn khá minh mẫn và đủ sức tự lo sinh hoạt cá nhân. Những lúc con cháu bận rộn, cụ Thi có thể tự nấu ăn, gọt hoa quả mà không cần nhờ đến sự trợ giúp của bất kỳ ai.
Cụ Thi đang ngắm nhìn bức tranh của chắt đích tôn.
Nhiều năm qua, khi sức khỏe giảm sút, cuộc sống của cụ Thi chỉ bó hẹp trong căn nhà với 4 bức tường bao quanh. Sợ cụ buồn nên con cháu đặt ngay chiếc laptop trên giường, muốn chơi